Nhân ngày quốc tế phụ nữ (8-3), xin gửi tới quý độc giả những bài thơ đầy hài hước, nhưng cũng tràn ngập yêu thương mà các đức ông chồng đã dày công "tu luyện" để sáng tạo ra chúng.
>> Xem thêm
Home » Thơ
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ. Hiển thị tất cả bài đăng
Thơ vui về ngày 8-3
Nhìn những vẻ ngậm ngùi trong ánh mắt,
Của đoàn người chen lấn đứng mua hoa,
Thương cánh đàn ông trong đó có cả ta
Đang xớn xác chọn mua quà "kính biếu".
Trong phút chốc "mạnh" bỗng thành ra "yếu"
Chỉ biết phục tùng mà không hiểu tại sao
Chẳng phân biệt sang hèn sướng khổ thấp cao,
Đều hỉ hả lao vào cơn vấn nạn.
Như những con suối khô oằn mình trong mùa cạn,
Chưa hết tháng 10 nhoằng cái tới tháng 3,
Nỗi khổ này thượng đế mới sinh ra
Chắc để thử chúng ta, ôi phái mạnh!!!
Ta sống mãi trong niềm kiêu hãnh,
Của ngàn năm lịch sử đứng sau lưng,
Nơi phái mạnh ta thủa ấy chưa từng:
Dọn dẹp, thổi cơm, quét nhà, đong gạo.
Nào đâu sáng thanh bình bên tờ báo,
Nhâm nhi trà ta dạo chút tin nhanh.
Đâu những đêm gió mát trăng lành,
Ta tiên tửu để dành cho họ dọn.
Đâu những trận cầu khuya ta thức trọn,
Tụ tập anh em ta cổ vũ hét hò,
Đâu những hôm ta oai vệ ra trò,
Chỉ đạo chống tay hô quét này dọn nọ,
Để đến giờ đây một mình ta lọ mọ,
Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu...?!?
Mong ngày xưa trở lại chắc còn lâu,
Và mãi mãi chẳng thể nào thay đổi,
Khi phái yếu họ đã thành một khối
Cũng lập ra hiệp hội, cũng liên đoàn,
Họ lập ra ngày kỉ niệm liên hoàn
Hòng bắt những anh hùng phải lao tâm khổ tứ.
Họ quên hết rằng phái ta trong quá khứ
Họ luôn phải yêu chiều thách kẹo dám ra oai
Hỡi Adam ngài có biết chăng ngài?
Khi quân tử bị chân dài khuất phục,
Khi dọn dẹp phải cười như hạnh phúc,
Khi vinh quang là lục cục chảo niêu,
Hỡi tháng 3 ngày 8 đáng yêu...
(Sưu tầm)
Thơ tặng mẹ
Tôi viết vào đây những nỗi lòng
Của đời con trẻ nhớ mẹ thương
Năm nay mẹ ngoài năm mươi đó
Tóc đã phai màu bởi gió sương
Thương chúng con thơ mẹ lặn lội
Đêm ngày vất vả có xá chi
Chỉ mong con được như bè bạn
Dẫu có mệt lòng nhưng mẹ vẫn vui
Quanh năm đó tối tăm mặt mũi
Vì con thơ mẹ khổ gấp nhiều lần
Bàn tay mẹ xưa kia mềm mại lắm
Ru con bằng cái nhè nhẹ xoa lưng
Giờ đây cũng là bàn tay mẹ
Nó đen xạm và thô giáp trai sần
Con yêu lắm yêu đôi bàn tay ấy
Bởi đó là đôi cánh giúp con bay
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)